[PLEASE SCROLL DOWN FOR ENGLISH]
Tháng 9 này, Manzi thân mời bạn tới với ‘𝑵𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝑽𝒆̣̂𝒕 𝑴𝒐̛̀’— mở xưởng của nghệ sĩ Nguyễn Thị Thanh Mai, giới thiệu một chương tiếp nối trong cuộc khảo cứu dài hơi mà nghệ sĩ đã và đang đeo đuổi suốt hơn một thập kỷ qua về cộng đồng gốc Việt không quốc tịch vùng biển hồ Tonle Sap, Campuchia .
➖ Liên hoan mở xưởng: 𝟲.𝟯𝟬 𝘁𝗼̂́𝗶 𝘁𝗵𝘂̛́ 𝗕𝗮̉𝘆 𝗻𝗴𝗮̀𝘆 𝟲 𝘁𝗵𝗮́𝗻𝗴 𝟵 𝟮𝟬𝟮𝟱
➖ Địa điểm: Manzi Exhibition Space, 2 ngõ Hàng Bún, Ba Đình, Hà Nội
➖ Thời gian: 𝟭𝟭.𝟬𝟬 - 𝟭𝟵.𝟬𝟬 (𝘁𝗵𝘂̛́ 𝗕𝗮 - 𝗖𝗵𝘂̉ 𝗡𝗵𝗮̣̂𝘁) | 𝟬𝟳.𝟬𝟵 - 𝟮𝟴.𝟬𝟵.𝟮𝟬𝟮𝟱
✅ Vào cửa tự do
❌Xin lưu ý: Sự kiện không phù hợp với khán giả dưới 14 tuổi.
'Những Vệt Mờ' bao gồm loạt tác phẩm mới hoàn thiện & đang tiếp diễn vừa ra mắt vào tháng 7 vừa qua tại Hiroshima House Art Gallery Project (Phnom Penh, Campuchia). Sử dụng nhiều định dạng khác nhau: video, nhiếp ảnh, sắp đặt, bản vẽ, hình ảnh động; dựa trên nguồn đầu vào đa dạng: từ sử liệu, bản đồ thuộc địa & hậu thuộc địa với các thu thập cùng chuyên gia, đến kho lưu trữ tự xây dựng của nghệ sĩ (gồm các ghi chép điền dã, phỏng vấn người dân, ảnh chụp & cảnh quay thực địa, tư liệu tìm thấy từ cộng đồng trong nhiều năm), ‘𝑁ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑣𝑒̣̂𝑡 𝑚𝑜̛̀’ tìm lại phần “𝑙𝑖̣𝑐ℎ 𝑠𝑢̛̉ 𝑛𝑔𝑜𝑎̀𝑖 𝑙𝑒̂̀” của nhóm dân cư gốc Việt sinh sống tại Campuchia hàng thập kỷ qua. Trải qua nhiều thế hệ, bởi những biến cố chiến tranh, thay đổi thời cuộc, bất ổn xã hội, xung đột sắc tộc và cả những mâu thuẫn về sinh thái & môi trường tự nhiên, mà cộng đồng này đã và đang liên tục mắc kẹt, mãi trực thuộc tại phần kia, ở phía yếm thế, vô thừa nhận.
Được phát triển từ các dự án trước đây của Mai về căn tính và cảm thức thuộc về, 'Những Vệt Mờ' thử lần lại “về các kí ức tập thể và lịch sử truyền miệng của cộng đồng này, để lắp ghép thành một bức tranh di cư mờ nhoè, rộng lớn, đầy các huyền thoại và hằn vết bạo lực.” (trích lời giới thiệu của nghệ sĩ về dự án). Tuy mượn hành vi ngược dòng từ những nhánh ‘hạ lưu’ mà khảo sát nơi xuất phát ban đầu, điểm lại những cú rẽ và phân dòng, Thanh Mai không nỗ lực tìm ra rốt ráo căn nguyên, xâu chuỗi thành một nối kết liền mạch, tạo nghĩa. Trái lại, cô trình hiện các tư liệu trong chính dáng vẻ đứt gãy, mờ mịt, phân rã, đồng thời đan cài vào đó những thử nghiệm và tưởng tượng. Lối tiếp cận ấy khiến bộ lưu trữ của Mai tuy có giới hạn, nhưng thiên biến trong mỗi phiên bản trưng bày, liên tụng tái dựng các giao điểm tạm thời của những sự kiện, chồng lớp cảm xúc của kẻ xưa người nay cũng như hồi đáp với nhịp điệu của bản thân không gian trưng bày.
Dẫu thế, phải chăng đó vẫn là chỉ là một nỗ lực chắp nối những rời rạc mảnh vụn, những chập chờn hồi ức, những mịt mùng mộng tưởng không thành…? Một sự bấp bênh, một cảm giác trật vuột thường trực — bởi tất cả, từ cộng đồng được khảo cứu, đến nghệ sĩ, nhà nghiên cứu, hay chính người xem, đều không thoát khỏi vị thế của kẻ ngoại lai. Nếu đã vậy thì cái nỗ lực Mai tự gọi là “để các câu chuyện không tan biến trong nước” ấy liệu có những vang vọng nào chăng? Có lẽ chính khi những vệt mờ được gọi ra, dù chỉ còn là dấu cặn sót lại của một thứ gì đó đã bốc hơi, dẫu chẳng thể nào đảo ngược hay nắm bắt lại, thì khoảng trống quanh nó mới trở nên hữu hình, được nhận diện, soi ngắm. Thử theo lẽ ấy thì, thông qua thao tác kể lại và tái hình dung của Thanh Mai (dẫu đó là việc đau đớn phần nhiều, vô vọng cũng thật lớn), những vệt mờ vẫn đủ sức khẳng định cái sự sống từng hiện hữu. Chẳng phải Dostoevsky từng mượn gã mộng mơ trong Những Đêm Trắng mà chất vấn đấy sao: dù là kẻ ngoại cuộc tuyệt đối đi chăng nữa thì làm sao anh có thể đã sống mà không có chuyện kể lại/một lịch sử cần giãi bày. Về phía khoảng trống còn lại kia, dù mơ hồ, nhưng một khi được chú ý và tri nhận, rồi cũng đến một ngày nó đủ sức cho những ước mơ bám rễ và những khả thể của tương lai neo đậu và đâm chồi.
▫️▪️ ▫️▪️ ▫️▪️ ▫️▪️ ▫️▪️ ▫️▪️ ▫️
This September, Manzi is honored to present 𝑭𝒂𝒊𝒏𝒕 𝑻𝒓𝒂𝒄𝒆𝒔—an open studio by talented Hue-based artist Nguyễn Thị Thanh Mai. This open studio features Mai's most recent body of work as a further chapter in her decade-long research into the stateless Vietnamese communities residing in Cambodia.
➖ 𝗢𝗽𝗲𝗻𝗶𝗻𝗴 𝗣𝗮𝗿𝘁𝘆: 6.30 PM, Saturday, September 6, 2025
➖ 𝗩𝗲𝗻𝘂𝗲: Manzi Exhibition Space, ngõ Hàng Bún, Ba Đình, Hà Nội
➖ 𝗢𝗽𝗲𝗻𝗶𝗻𝗴 𝗵𝗼𝘂𝗿𝘀: 11.00 AM – 07.00 PM (Tuesday – Sunday) | 07.09 - 28.09.2025
✅Free admission
❌ Please note: the open studio is not suitable for audiences under 14 years old.
First introduced in July 2025 at the Hiroshima House Art Gallery Project (Phnom Penh), Faint Traces comprises ongoing works across multiple media—video, photography, installation, and drawing. The project mobilizes heterogeneous source materials: colonial and postcolonial maps, archival documents, and expert consultations, as well as the artist’s self-assembled repository of field notes, oral testimonies, site photographs and recordings, and found objects within the community). Through these materials, the open studio revisits the marginal, often erased histories of Vietnamese diaspora communities in Cambodia. The intergenerational trajectories of these communities are inextricably entangled with Cambodia’s histories of colonial domination, armed conflict, and forced displacement, as well as the collective trauma of genocidal violence under the Khmer Rouge regime. Persistently, the community remains structurally relegated to the position of the outsider, if not actively erased, within dominant historical narratives.
Building on her earlier projects concerning identity and belonging based on the specific case of the stateless paracitizens accepted neither by Vietnam nor Cambodia, with Faint Traces, Thanh Mai ‘𝑚𝑎𝑘𝑒𝑠 𝑖𝑡𝑠 𝑤𝑎𝑦 𝑏𝑎𝑐𝑘 𝑖𝑛𝑡𝑜 𝑡ℎ𝑒𝑖𝑟 𝑐𝑜𝑙𝑙𝑒𝑐𝑡𝑖𝑣𝑒 𝑚𝑒𝑚𝑜𝑟𝑖𝑒𝑠 𝑎𝑛𝑑 𝑜𝑟𝑎𝑙 ℎ𝑖𝑠𝑡𝑜𝑟𝑖𝑒𝑠, 𝑝𝑖𝑒𝑐𝑖𝑛𝑔 𝑡𝑜𝑔𝑒𝑡ℎ𝑒𝑟 𝑎 𝑏𝑙𝑢𝑟𝑟𝑒𝑑 𝑎𝑛𝑑 𝑒𝑥𝑝𝑎𝑛𝑠𝑖𝑣𝑒 𝑝𝑜𝑟𝑡𝑟𝑎𝑖𝑡 𝑜𝑓 𝑚𝑖𝑔𝑟𝑎𝑡𝑖𝑜𝑛 𝑎𝑛𝑑 𝑑𝑖𝑠𝑝𝑙𝑎𝑐𝑒𝑚𝑒𝑛𝑡, 𝑜𝑛𝑒 𝑓𝑖𝑙𝑙𝑒𝑑 𝑤𝑖𝑡ℎ 𝑚𝑦𝑡ℎ 𝑎𝑛𝑑 𝑒𝑡𝑐ℎ𝑒𝑑 𝑤𝑖𝑡ℎ 𝑡𝑟𝑎𝑐𝑒𝑠 𝑜𝑓 𝑣𝑖𝑜𝑙𝑒𝑛𝑐𝑒’ (excerpt from artist statement). While retracing tributaries back to their source, Thanh Mai resists the impulse to resolve origins, to weave a seamless continuum of meaning. Instead, she allows the materials to appear in their very fractures, obscurities, and dispersions, interweaving experimentations and imaginative interventions. The result is an archive that, while partial and fragmentary, remains mutable: shifting from one iteration of display to another, reassembling provisional points of contact where past events, present emotions, and the rhythms of the exhibition space resonate together.
Yet, might such an endeavor remain no more than an effort to stitch together shards and fragments, flickering recollections, and unrealized dreams? Precariousness and estrangement are inescapable conditions, as all agents involved—the community itself, the artist, the researcher, and the spectator—inhabit the position of the outsider. Within this framework, Mai’s own stated aim “𝒕𝒐 𝒌𝒆𝒆𝒑 𝒕𝒉𝒆𝒔𝒆 𝒔𝒕𝒐𝒓𝒊𝒆𝒔 𝒇𝒓𝒐𝒎 𝒅𝒊𝒔𝒔𝒐𝒍𝒗𝒊𝒏𝒈 𝒊𝒏𝒕𝒐 𝒘𝒂𝒕𝒆𝒓” raises a critical question: what forms of resonance might persist?
Perhaps precisely when the faint traces are seen, though they endure only as residue of what has already evaporated—irreversible, irretrievable—the void/blank space around them comes into being and becomes perceptible. And through that act of re-narration and re-imagining (painful as it is, often futile as it seems), the traces still bear witness to a life once lived. Was it not Dostoevsky, through his dreamer in White Nights, who confronted us with the question, "How can you ever live if you have no history/no stories to tell?" As for that remaining blank space—though obscure—it may, once recognized, still harbor the possibility that one day dreams might take root, and futures yet unformed might sprout and anchor themselves.
Also check out other Arts events in Hanoi, Exhibitions in Hanoi, Fine Arts events in Hanoi.